Trang cá độ bóng đá lớn nhất thế giới⚽Thời gian tính kèo bóng đá-world cup

Chương 5 (phần 4). Cơn ác mộng với một kết thúc có hậu
Van Gaal là người yêu thích các đánh giá và những tập hồ sơ: trong cuốn sổ ghi chép của mình, ông đưa ra mức độ hoàn thành của mỗi cầu thủ. Một ngày sau trận đấu là buổi thảo luận tập thể, sau đó là đến nhận xét về từng cá nhân. Trong những đánh giá của mình, đôi khi ông trở nên thô lỗ, dẫn đến việc đi quá giới hạn và việc đổ lỗi cho mọi người là không công bằng. Tôi nhớ có một lần ông quở trách tôi và Fernando Navarro vì bàn thắng của Kovasevich của đội Real Sociedad. Tôi đã chuyền hỏng, De Pedro tổ chức phản công, nhưng Fernando đã để hở sườn. “Tại sao có thể như vậy được?” – HLV cực kỳ giận dữ. Chúng tôi không có bất cứ hành động gì ngoài việc “nuốt chửng” những điều đó vào trong cuống họng.
Với Van Gaal, tôi đã hiểu thế nào là sự đa năng. Trong khoảng 70 mét, tôi đã có thể chơi cặp tiền vệ trung tâm cùng với Abelardo, cũng như chạy cánh trong trận đấu với Benidorm. Cũng trong trận đấu này, anh em nhà De Boer có trận đấu ra mắt.
Chưa hết, chúng tôi còn có một con người sở hữu những tố chất của một HLV thiên tài. Jose Mourinho – HLV đội trẻ, đã từng được cầm quân trong một số trận ở Copa Catalan. Khi đó tôi có cảm tưởng rằng ông ấy hiểu rõ bất cứ điều gì về bóng đá. Mourinho đã theo chân cha mình từ năm 13 tuổi để thưởng thức các trận bóng, và nó như ngấm vào cơ thể ông. Ông cũng có những yêu cầu cao, nhưng phương pháp huấn luyện rất thành thạo… Mọi người đều cảm nhận được những tính cách của “người Bồ”: sự kiêu hãnh, hay tự ái, thích thể hiện và khôi hài. Tại sao tôi nói về chủ đề này! Có thể rằng, hai đặc điểm tính cách cuối cùng đã ăn sâu vào tiềm thức các Barcelonista, và chính điều đó khiến họ thù ghét Mourinho. Ông ấy, trước hết, đã khiến những người Catalan nổi giận, bởi những phát ngôn hết sức không công bằng và rất nhiều trong số đó không có cơ sở. Điều đó có thể được cảm nhận bằng mỗi lần đối đầu với chúng tôi, Mourinho luôn sục sôi ý chí trả thù.
Mùa giải 1999-2000 đã khởi đầu bằng một cái tát đau điếng. Van Gaal giữ lại cho tôi chiếc áo số 26, và nói rằng cánh cửa trở lại Barca B luôn rộng mở chào đón tôi trở về. Dù sao thì 2 tháng đầu tôi vẫn được thi đấu thường xuyên, cho đến trận đấu với đội bóng Thụy Điển – AIK – trận đấu chúng tôi đã thắng với tỉ số 2-1. Nhưng đừng nhìn vào chiến thắng, quan trọng nhất là tôi đã thi đấu không tốt trong trận đấu này. Một ngày trôi qua, Van Gaal gọi tôi lại đường biên và nói: “Cậu đã khiến tôi rất thất vọng. Tôi muốn cậu trở lại Barca B”. Tôi đã cố gắng giải thích với “người Hà Lan” về tình hình lúc đó, rằng tôi muốn ở lại và những trận đấu ở Segunda B sẽ là một bước lùi… “Không, cậu nằm trong độ tuổi đó, đơn giản là cậu cần phải chơi bóng hàng tuần” – Ông trả lời.
… Tại “Mini Estadi”, chúng tôi đã để thua UE Figueres với tỉ số 0-2, và tôi đã có một trận đấu tệ hại. Năm lần chạm bóng, 4 lần để mất bóng. Chân tôi như dính chặt lấy mặt sân, và tôi cũng không biết phải di chuyển như thế nào. Vào thứ hai, trong buổi tập luyện của đội I, Van Gaal gọi tôi lại để “hỏi tội”:
– Mọi chuyện như thế nào rồi? – Ông hỏi.
– Không có gì thưa ngài. Chúng tôi thua 0-2.
– Còn cậu chơi như thế nào?
– Tồi…
– Tồi! Cực kì tồi tệ! – người Hà Lan ngắt lời – Tôi đã xem cả trận, cậu chơi cực kì tồi. Hãy tiếp tục chơi tại Barca B.
Tuần tiếp thep, đội B tiếp tục phải thi đấu với Gimnàstic. Chúng tôi đã thắng 2-1 và tôi đã thi đấu tốt. Vào thứ hai, một lần nữa tôi được Van Gaal triệu tập:
– Mọi chuyện thế nào?
– Bình thường, chúng tôi đã chiến thắng, và tôi nghĩ rằng mình chơi tốt.
– Không, cậu đã thi đấu rất tốt. Bây giờ cậu có thể ở lại với “nhóm của tôi”.
“Nhóm của Van Gaal” là tập hợp những cầu thủ được ông ấy đặt niềm tin tuyệt đối.
Thực tế là tôi đã qua được kỳ thi “rèn luyện ý chí”. Từ đó tôi rút ra một kinh nghiệm – ở Barca, bạn không được phép chơi tồi. Ở đây không có khái niệm “tốt”, mà chỉ có “rất tốt”. Tôi không phải trở lại Barca B một lần nào nữa.
Van Gaal có lý do để phàn nàn về tôi, bởi vì tôi bị một chấn thương vai trước mùa giải “nhờ” Bolo Zenden, người muốn nhắc nhở tôi rằng, ông đã từng vô địch giải trẻ Judo của Hà Lan. Van Gaal quyết định băng bó vai của tôi lại và dẫn đến gặp các bác sĩ. Tôi đã cùng với các bác sĩ Ricardo Pruna và Angel Mura đã thỏa thuận sẽ nói với Van Gaal rằng, tôi bị ngã ở trong nhà tắm. Người Hà Lan, tất nhiên sẽ không tin tất cả, nhưng chúng tôi đã bịa ra câu chuyện một cách hoàn hảo. Câu chuyện này khiến tôi muốn gửi lời chào đến Ricardo Prune, một bác sĩ tuyệt vời, người đã bên tôi suốt bao năm như anh trai.
Một vài tháng sau vụ “trật khớp vai”, tôi quyết định về nhà ăn tối. Tôi mở tủ lạnh và sẽ “ăn vụng” một vài thứ gì đó. Một chuyện không hay lại xảy ra đối với cái chân của tôi (đặc biệt là ngón cái). Chiếc ly bằng thủy tinh rơi vỡ tan tành, găm một vết rất sâu vào chân tôi. Chúng tôi đã không thể cầm máu ở nhà, và bố tôi đã phải gọi cấp cứu. Tôi được khâu 7 mũi ở bệnh viện. Khi tôi kể lại chuyện này với Van Gaal, ông không tin một từ nào cả. “Cậu đã bị một chấn thương rất hiếm gặp, không phải trên sân bóng. Cậu đã làm điều đó, và hãy tiếp tục công việc trong các sàn nhảy” – Louis gầm gừ. Lần đó tôi đã nói hoàn toàn sự thật, nhưng thậm chí “người Hà Lan” không đoái hoài đến những gì tôi nói.
Bỏ qua tất cả những chuyện bi hài, mùa giải ở đội I của tôi đã kết thúc thật bi kịch, kể cả về mặt thể thao, cũng như xã hội. Có “một chiến dịch không công bằng” nhằm loại bỏ Van Gaal, người vẫn được tại vị dù không được hậu thuẫn. Trong phòng thay đồ chia thành hai phe: những người ủng hộ HLV, và những người không ủng hộ HLV. Nhưng nhóm thứ hai hoàn toàn không có ai. “Người Hà Lan” có một tính cách thép, ông rũ bỏ tất cả, trong đó có các cầu thủ.